Chúng ta có nhớ chỉ cách đây tầm hơn 2 năm, đại dịch Covid đang tràn lan, cách ly, chết chóc thê thảm, ăn uống không đủ, không biết chết sống nay mai,. không biết ngày mai ra sao, không biết khi nào mới chấm dứt...
Khi đó, chúng ta chỉ cầu mong mọi thứ qua nhanh, mong mình được sống sót, mình hứa sẽ tu tỉnh, sẽ làm chuyện tốt, phúc đức, sẽ sống đàng hoàng....
Khi đó xe cộ, nhà lầu, đồ hiệu, cao lương mỹ vị... đều vô nghĩa, chỉ cần ta vẫn còn thở được mỗi ngày, chỉ cần Con Covid tai ác không ăn hết phổi ta, khi đó, không khí là thứ miễn phí nhưng đối với ta quý báu hơn vàng bạc...
Nhưng rồi mới đó thôi, chúng ta quên nhanh như 1 cuốn phim, coi như chưa từng có gì xảy ra! Chúng ta lại quay về với cơm áo gạo tiền, với nhà lầu xe hơi, với đồ hiệu, rượu chè xa hoa...và chúng ta quên nhanh những gì mình đã hứa, đã nguyện cầu....đúng vậy không
Những khó khăn hôm nay có nghĩa lý gì với giai đoạn thập tử nhất sinh đó, có phải không, vậy tại sao ta lại thấy nó không chịu đựng nổi, phải chăng giờ đây, Mong Cầu Ham
Muốn chúng ta đã lại nổi lên quá cao trong tâm rồi!
Những nghịch cảnh luôn là Bài Học quý, ta phải cố học và cố nhớ, nếu không, con đường đến An Yên còn xa xôi lắm!