Ta nghĩ về chủ nhật vừa rồi, ta có 1 cuộc vui nhậu nhẹt với bạn bè, quá sung sướng phê pha...! Ý nghĩ từ quá khứ đó đem lại cho ta cảm giác vui vẻ hưng phấn, giúp ta làm việc trong hiện tại tốt hơn!
Hoặc ta nghĩ về cuối tuần sắp tới, ta có hẹn hò với người ta yêu đi ăn ở 1 nhà hàng sang trọng ngon lành, nghĩ đến tương lai đó thôi đã làm ta thấy vui, có động lực hẳn giúp ta vượt qua khó khăn trong hiện tại...
Đó là điều chúng ta hay làm, chúng ta hay vay mượn hình ảnh trong quá khứ hay tương lai để tạo ra niềm vui sung sướng để khoả lấp những thực tại mà ta đang không hài lòng! Và vì ta chọn lựa những điều vui trong quá khứ, và tưởng tượng ra những viễn cảnh trong tương lai, nên nó luôn vui tươi, sung sướng, luôn làm liều thuốc cho ta phê pha...
Nhưng điều đó trong Phật Pháp gọi là Tà Niệm hay Đánh Mất Chánh Niệm! Việc dùng những ảo ảnh trong quá khứ vị lai để phê pha như những liều bạch phiến, nó gây nghiện và tăng đô, và chắc chắn có ngày ta phải đối diện với thực tại và đau khổ sẽ đến rất kinh khủng, giống như ta phải cai nghiện vậy!
Khi ta Thấy được sự phê pha của liều thuốc quá khứ vị lai đó, cai nghiện nó, tập sống thật với Hiện Tại, đó chính là Sống Chánh Niệm, bước quan trọng để đi đến An Yên!