Chúng ta tưởng tượng nếu đang trải qua 1 thời kỳ hạn hán, mùa màng thất bát đói kém, khi đó 1 bát cơm sẽ quý hơn cả căn nhà khi no đủ, một miếng khi đói bằng cả gói khi no, ông bà ta đã đúc kết không bao giờ sai...!
Nhưng trong những lúc khó khăn đói kém, tâm con người sẽ luôn sợ hãi, toan tính và xấu xa, họ sẽ cố tranh đoạt, chiếm lấy, tìm kiếm cho bản thân để an toàn hơn... nhưng đó là Sai
Là bởi vì khi Khó Khăn thì Ơn Nghĩa Đức Độ được bán với giá rẻ nhất, lúc no đủ, bạn cho người khác cả tấn gạo họ cũng không mang ơn bạn bằng 1 bát cơm khi đói kém, thế cho nên, việc khôn ngoan nhất trong lúc này là chiếm lấy Ân Tình và Đức Độ chứ không phải cố tìm kiếm Tiền Bạc Vật Chất...
Có nghĩa ta cắt giảm nhu cầu xuống thấp nhát, còn dư ra thì đem chia sẻ giúp đỡ, lá lành đùm lá rách, lá rách đùm lá nát, tất cả sẽ khởi phát lan truyền 1 năng lượng yêu thương và chia sẻ, Ân Tinh và Đức Độ sẽ được tạo ra trong tất cả chúng ta...
Và chính Năng Lượng đó đem lại cho chúng ta sức mạnh để vượt qua khó khăn!
Tóm lại, khi Thượng Đế quăng ta vào Khó Khăn là để dạy ta cách Yêu Thương và Chia Sẻ chứ không phải dạy ta cách tranh đoạt giành giật kiếm chác đâu nhé các Tình Yêu!